PHIÊN TÒA
Mới đó đã bốn năm trôi qua. Tuyết đinh ninh thế nào
vợ Long cũng qua trước vì Tiến là cảnh sát, phải đi tù
cải tạo. Nhưng cuộc đời trớ trêu. Long báo tin vợ anh đã
đi lấy chồng khác và éo le thay, chồng cô ta là cán bộ
cộng sản, có địa vị. Vợ Long không đi bảo lãnh qua Mỹ
nữa. Hôm đến báo tin, Long buồn rã rượi. Những lon bia
cạn nhanh chóng. Long thẫn thờ, ngồi thừ người không nói
năng gì thêm. Tuyết hiểu hơn bao giờ hết giữa cô và anh
không có gì hơn tình bạn khi đơn côi. Cô để mặc anh
sầu thảm cho nguôi cơn buồn, không dám nói gì và cũng
chẳng biết nói gì.
Rồi hai năm nữa qua đi. Giòng đời xem như xuôi
chẩy. Thấm thoắt gia đình Tuyết đã ở Mỹ sáu năm
trời. Kinh qua bao nhiêu đắng cay, khó khăn lúc ban đầu.
Trẻ con bây giờ đã lớn. Chúng lớn lên không mặc cảm mũi
tẹt da vàng. Long và Tuyết cùng nghĩ nếu Tiến không sang thì
sẽ coi như thực sự và chính thức làm lại cuộc đời
với nhau. Nương dựa lúc về già. Còn...nếu ngược lạiï,
Long sẽ kín đáo rút lui và hy vọng sẽ tiếp tục là bạn
vợ chồng Tuyết.
Giấy của cơ quan bảo lãnh đoàn tụ được gửi đến
hỏi Tuyết có còn giữ ý định bảo lãnh nữa hay không?
Tuyết lại nộp đủ giấy tờ chứng minh có công ăn việc
làm và đủ khả năng trả tiền máy bay. Giấy tờ gửi đi
lần cuối, Tuyết hồi hộp đợi.
Thời gian chậm chạp trôi. Tuyết hơi buồn vì phải
nghe theo « điều kiện » của Tiến. Phải bảo lãnh cả
mẹ và em trai Tiến còn vị thành niên. Phải viện cớ
Tiến ra đi không thể bỏ mẹ già, em dại. Tuyết nghĩ sẽ
khó thành công. Cô đã bàn thảo nhiều lần qua nhiều thơ
từ với chồng rằng Tiến cứ qua trước, rồi lo cho mẹ và
em sau, may ra đơn xin cho chồng đi nhanh hơn. Nhưng Tiến
nhất định không nghe và khuyên Tuyết cứ thử thời vận.
Ai ngờ mọi sự thông suốt. Có lẽ những khó khăn thời xưa
khi Tuyết mới sang đã được thay đổi phần nào. Ngày đi
đón Tiến cùng mẹ và em trai của Tiến đã đến. Vì không
dám lái xe xa lộ ra phi trường quốc tế Los Angeles, cô nhờ
Long. Anh mướn chiếc xe « van » chín chỗ ngồi. Dù đã xa
nhau sáu năm trời trong thời kỳ vợ chồng thượng cẳng chân
hạ cẳng tay, nhưng hôm đi đón, Tuyết rất hồi hộp và
mừng rỡ trào nước mắt khi nhìn lại chồng và gia đình
chồng.
Trước khi đi, tối hôm trước, cô đã nấu sẵn một
nồi phở để mọi người ăn tạm lúc mới tới. Ðự tính
để mọi người nghỉ khoẻ đã, rồi buổi tối sẽ mời
ra nhà hàng mừng ngày đoàn tụ. Phải làm một bữa thật
linh đình. Ðưa gia đình Tuyết về nhà xong, Long tự động
rút lui, lấy cớ phải trả xe. Tối sẽ trở lại phụ
Tuyết đưa mọi người đi ăn, vì phải đi hai xe mới đủ
chỗ. Theo thói ngoại quốc, Tuyết đưa ba người thân mới
sang đi thăm nhà cô mới thuê, thay căn trước nhỏ hơn. Bà
mẹ chồng hít hà khen nhà lớn rộng quá. Tân, em của Tiến
nghêng ngang đi ra đi vào, nhìn ngó mọi thứ đồ vật trong
nhà, nhất là dàn máy hát và TV. Xem chán, chú nằm ngửa trên
ghế ngáp lớn, rồi kêu cháu gái vặn nhạc nghe thử. Riêng
Tiến chỉ lặng lẽ đi theo mẹ và vợ khi cô giới thiệu căn
nhà, lầm lì chẳng nói chẳng rằng. Tuyết hơi ngạc nhiên,
nhưng lại tự an ủi rằng vì vừa đến, Tiến còn mệt và
Tiến âu lo là điều tự nhiên. Ai bị đổi đờøi mà
chẳng lo lắng. Ngày mới sang, Tuyết đã chẳng lo bấn
loạn cả người, nhiều đêm thức trắng là gì..
Cả tuần lễ đầu, ba người vì chưa quen giờ giấc
nên vật vờ như bịnh. Cứ khi Tuyết và trẻ con đi ngủ thì
ba người kia thức dậy vào bếp lục cơm. Khi cô và trẻ
nhỏ đi làm đi học, thì cả ba quay ra ngủ. Phải mất nửa
tháng mới làm quen giờ giấc mới. Khi thấy chồng và Tân
đã tạm tỉnh táo, Tuyết bàn với chồng rằng hai anh em nên
đi học thêm Anh văn ở lớp dành cho người tị nạn. Miễn
phí, vào buổi tối. Tuyết say sưa, hí hửng, nói rằng sẽ
sẵn sàng đưa đi học trước khi cô đi bán pizza. Khi về thì
hai anh em tìm ai cho quá giang vì Tuyềt sẽ về rất trễ,
gần nửa đêm, không thể đón về. Lới đề nghị được
hưởng ứng chiếu lệ. Chẳng ai có vẻ sốt sắng. Tuyết
cụt hứng, nhưng kiên
nhẫn nới rộng thời gian ở không. Gần hai tháng sau, cô
lại nhắc nhở việc nên đi học lớp tối. Hai anh em bất
đắc dĩ phải để cô đưa đến trường. Tuyết đã mừng.
Nay mai có thêm người đi làm. Cô sẽ đỡ cực. Hiện tại
một mình cô đang phải nuôi sáu miệng ăn, chưa kể tiền
nhà, tiền điện nước. Cái mừng chưa phai, chẳng hiểu vì
sao, cả hai anh em đòi bỏ học. Tiến lấy cớ đầu óc «
chai sạn » rồi, chữ không muốn vô. Tân thì nói: - Ở riết rồi biết cần gì học. Tuyết
cắt nghĩa đành rằng ở riết cũng biết nói, nhưng nhà đang
cần người đi làm phụ với cô. Một mình cô không thể cáng
đáng nổi lâu. Hơn nữa biết rành Anh văn thì tìm việc
dễ hơn. Như chỉ đợi dịp, Tân đốp liền: - Tụi tui ăn của chị bao nhiêu mà chị làm dữ vậy? Chưa gì
hết chị đã kể công rồi. Chị nên nhớ, chị bảo lãnh
tụi tui qua đây nghe, chị phải lo chu toàn chớ. Bộ muốn
bỏ đói được hay sao? Nếu chị muốn tính nợ thì cứ tính
đi. Sau này có việc, có tiền, tui trả, chị đừng lo. Tuyết
nghẹn họng vì tức giận. Mặt xám xanh, nhìn chồng xem
Tiến có biết nạt em không. Nhưng mặt Tiến lạnh như
tiền, làm lơ như không nghe thấy gì. Nói rồi, Tân với tay
vặn nhạc lớn hơn rồi lại dựa ngửa ra ghế. Ðợi tối,
Tuyếtù trách móc chồng sao để em lộng hành và ngoan cố
như thế, thì Tiến dấm dẳn: - Làm gì mà hối dữ vậy? Thủng thẳng rồi đi kiếm việc, có
gì mà gấp? Chưa quen nước quen cái. Ðừng nghĩ tụi này
sang sau mà ăn bám đâu. Nghĩ
rằng Tiến lớn tuổi, biết điều hơn, ai ngờ cá mè một
lứa. Tuyết tức nổ ruột gan, phát khóc. Nhưng Tiến mặc
cho cô khóc. Cứ lầm lũi, âm thầm.
Một tuần, Tuyết đi làm 6 ngày. Quần quật từ 6
giờ sáng tới hơn 11 giờ đêm. Làm hai việc. Trước đây,
cỡ 6 giờ chiều, cô về lo cho hai con ăn uốâùng xong rồi
đem qua hàng xóm trông chừng dùm, trả tiền chút đỉnh.
Từ ngày có mẹ chồng, chồng và em chồng qua ở cùng, hai
đứa nhỏ ở nhà, đỡ được tiền gửi con. Tuyết nhân cơ
hội này ở lại hãng làm thêm giờ phụ trội, đến giờ bán
pizza mới ra đi, kiếm thêm đồng nào hay đồng ấy, vì hơn
bao giờ hết, cô cần tiền trang trải nuôi cả gia đình. Cô
chỉ cầu xin cô đừng đau ốm hoặc đừng có ai trong gia đình
đau ốm, vì không có dám đóng bảo hiểm an sinh. Tiền để
dành bao năm qua như nước chẩy qua cầu. Tiền điện tăng
hẳn lên vì hai anh em thi nhau vặn TV, nghe nhạc. Nhưng lấy
cớ bà cụ buồn. - Ở
đây vắng vẻ, không có lối xóm, bo bíu không đi đâu được,
nên cho má xem vidéo giải trí, không thì tội bà cụ. Tuyết
đành lặng thinh không dám đả động tới mẹ chồng. Vả
lại tội nghiệp bà cụ thật. Ðối với bà, cái gì cũng
xa lạ, cái gì cũng quá to lớn. Thế nhưng mặt khác lại như
bị tù túng, vì không có phương tiện di chuyển dễ dàng,
sẵn sàng, như ở quê hương bà. Bà cụ buồn thiu. Cũng may
có hai đứa cháu để bà chăm nom. Hóa ra giúp bà đỡ
buồn. Riêng anh em Tiến, bỏ học, suốt ngày hết đi ra
lại đi vào. Cỏ sân trước cao tới cổ chân. Tuyết nhờ
cắt lúc đó mới chịu nhúùng tay. Nhưng anh đùn cho em, em
đùn cho anh, cuối cùng Tân phải làm. Tân vừa làm vừa
lầu bầu: - Mệt thấy mẹ, bày đặt luật lệ. Hở ra lấy luật lệ hù
dọa. Tưởng tụi này ngu chắc. Tiến
thì suốt ngày cú rũ như gà chết. Mở miệng ra là châm
biếm hay thở dài sườn sượt. Chính bà mẹ cũng thấy chướng
và thầm thương con dâu, một mình nai lưng nuôi ngần ấy
miệng ăn. Tuy nhiên bà không nói ra, chỉ để bụng. Dù sao
cũng vẫn sót con trai và bà im lặng khi con trai nói móc vợ. Tuyết
lo và buồn vô hạn. Cô gầy xộc hẳn đi. Những khi gặp
Long trong hãng, cô mừng lắm. Ðây là dịp cô than thở, tâm
sự, để trút phần nào nỗi lo. Long chỉ biết khuyên cô kiên
nhẫn và hứa sẽ để ý mách việc cho anh em Tiến, nếu
thấy ở đâu cần người. Khi
Tuyết nói với chồng rằng đã kiếm ra việc cho anh, thì
Tiến đủng đỉnh hỏi việc gì. Anh đỏ bừng mặt khi nghe
Tuyết nói sẽ phải lau chùi hành lang thương xá gần nhà,
chỉ độ chưa đầy 10 phút xe là tới, đi bộ mất khoảng
nửa giờ. Họ trả 5 đô la một giờ. Tiến dí mặt sát vào
mặt vợ gằn từng tiếng: - Cô khinh tôi vừa vừa chứ, thằng này không đi đổ rác và quét
nhà đâu. Ðói thì chịu chứ không đến nỗi phải làm
thứ khốn nạn như thế. - Anh lạ nhỉ? Ai khinh anh? Ở cái xứ này, chẳng có nghề nào đáng
khinh cả. Làm nghề tay chân nhiều khi còn nhiều tiền hơn làm
văn phòng. Hơn nữa mọi sự ở đây đều làm bằng máy,
anh có phải thò tay hốt rác đâu mà lo. Tuyết
định nói thêm « vả lại anh có rành anh văn đâu, kêu đi
học, thì bỏ ngang xương, cũng không có bằng cấp chuyên môn
gì ngoài cái bằng tú tài 1 Việt Nam ra thì làm sao làm văn
phòng được ». Nhưng cô kịp thời giữ miệng. Sợ chạm
tự ái Tiến. - Cô lại lên giọng dậy tôi đấy chắc? Cô tưởng tôi ngu
hẳn? Tiến
nổi điên khi tưởng Tuyết lại cho rằng mình là thằng
ngu, không biết cách sống ở xứ người, như ngày xưa cù
lần không biết cách xã giao của người ngoại quốc. Anh
thấy anh có lý khi ghen. Bởi vì sang đây, anh có thấy người
ngoại quốc ôm lưng, vỗ vai bạn gái đồng nghiệp
bao giờ. Anh không hiểu rằng mọi thứ đã thay đổi
rất nhanh chóng ở cái xứ này. Bây giờ quả thật nếu
chủ nhân hay đồng nghiệp mà có cử chỉ đó sẽ bị
kiện ra tòa vì tội « thân mật ». Rất may, Tân thấy anh
chê, lại đang lúc chú ta cuồng cẳng vì xe cộ không có để
đi chơi tự do, Tân nhận lời : - Anh chê thiệt hả? Vậy để tui. Qua đây lượm rác bằng máy,
vậy chớ ở Việt Nam, học trò con nít lượm rác bằng gì,
có phải bằng tay không? Nhiều khi trong rác có đạn, đạn
nổ, đứt mẹ nó cánh tay đo,ù anh không nhớ sao? Còn anh đi
cải tạo có hốt c... bằng tay không? Bầy đặt chê ông ơi
! Ðể tui đi làm cho bả hết nói hành nói tỏi tui
nữa. Thành
thử mỗi sáng Tuyết phải chở chú ta tới sở. Từ khi đi
làm, Tân càng huênh hoang ra điều không cần nhờ vả nữa mà
trái lại có đóng góp phần mình: - Ðó, tui đóng tiền cơm của tui. Chị khỏi sợ tui ăn không
của chị nữa rồi. Chừng nào có nhiều tiền, tui ra ở riêng,
đỡ nhức óc. Không
thấy chú ta nói mang bà cụ theo khi chú ra riêng. Ít lâu sau
Tân mua được cái xe cũ. Chú ta càng không coi ai vào đâu và
ngày nghỉ xách xe đi chơi biệt dạng. Tuy em chồng ngông nghênh,
nhưng Tuyết thấy trút bớt phần nào lo lắng. Chú ta có
thể tự lo thân được rồi. Tuyết không cần cảm ơn,
chỉ cần chú tự lo cho chú là đủ. Ở nhà chỉ còn bà
cụ và Tiến. Tuyết sốt ruột vì cứ thấy chồng suốt ngày
lầm lì, suốt tháng lừ đừ. Dù cần tiền, nhưng chẳng
lẽ đi làm cả bẩy ngày, không thấy mặt hai con và gia đình,
Tuyết bấm bụng ở nhà ngày chủ nhật. Chỉ gặp nhau ngày
chủ nhật mà trong bữa cơm Tiến chỉ tìm cách nói móc, nói
mỉa vợ, nói xa nói gần những khi thấy Long đến sửa hộ
chiếc xe hay thấy Tuyết đi quá giang vì xe hư bỏ sửa. Riêng
bà cụ thì quá hiểu con trai. Bà cụ thầm oán hận lũ
cộng sản đã huỷ hoại tâm tính con trai bà. Ở tù hơn ba
năm trời mà khi ra tù cứ như ông lão. Gầy còm, ghẻ lở,
đau yếu, lại thêm cái tính hay mặc cảm. Thỉnh thoảng bà
cụ làm như vô tình nhưng thật ra cố ý nói cho con dâu
hiểu rằng Tiến bây giờ khác xa Tiến ngày xưa. Nay đau mai
yếu vì trong tù bị đánh đập thẳng tay, nhiều lần thừa
sống thiếu chết, bị sỉ nhục, tẩy não để thành con người
nhụt chí. Tuyết hiểu và cố thông cảm với chồng. Cô cũng
thương Tiến đã không may mắn như ba mẹ con cô, ra đi chót
lọt vào phút chót. Ngày xưa ở Việt Nam cô còn hay cãi vã,
nhưng ở đây, cô bỏ hẳn tính đôi co vì thương chồng và
nể mẹ chồng. Những khi Tiến bắt đầu bới bèo ra bọ thì
Tuyết giả điếc, giả câm. Nhưng thái độ im lìm, nhẫn
nhịn của cô lại bị Tiến hiểu sai và lại chọc giận
anh thêm. Anh cho rằng vì khinh anh, vì có tình ý với Long, nên
Tuyết không thèm cả cãi vã với mình. Cố tật ngày xưa
hay ghen bậy lại xâm lấn, cộng thêm mặc cảm thừa thãi,
vô ích, phải nhờ vả từ đồng tiền đến sự di chuyển,
Tiến trở nên say sưa và vũ phu. Nhịn mãi không xong, Tuyết
bắt buộc phải to tiếng. Lại bắt đầu những cuộc đấu
khẩu. Lần lần, lại bắt buộc phải dùng đến vũ lực như
ngày xưa. Long sót sa mỗi khi Tuyết khóc lóc hay vác cái
mặt nhiều vết bầm mà cô đã cố gắng che đậy bằng
phấn son đến hãng. Hơn
một năm trôi qua. Ðã mấy lần Tiến chê việc. Lần nào cũng
viện đủ mọi lý do để từ chối. Ðã thế, Tiến sang
Mỹ đúng lúc khủng hoảng kinh tế, nên rất ít việc. Chữ
nghĩa đã không có nhiều, lại lười biếng học hỏi, lần
lữa ngày tháng qua, cái mặc cảm ăn nhờ ở đậu, vô ích,
thừa thãi, càng ăn sâu vào tâm óc, Tiến như người điên.
Ðến bà mẹ cũng bắt đầu sợ con trai mỗi khi Tiến nhậu
nhẹt một mình, hôi hám và bừa bãi. Ý nghĩ bị vợ cắm
sừng ám ảnh một cách bệnh hoạn nơi Tiến. Dù có Tuyết
ở nhà hay không, mỗi khi say sưa, anh lè nhè thách thức và
dọa dẫm: - Kêu thằng Long tới đây, ông bắn bỏ bà nó đi, bộ chúng mày
tưởng ông mù sao chớ? Bày đặt tới sửa xe, thằng này không
biết sửa hay sao mà phải nhờ thằng đó? Cả
với các con, Tiến cũng thấy xa cách. Chúng nó văn minh quá,
tiến hoá quá, mà mình thì quê mùa hủ lậu. Sau giờ học,
con trai đi chơi thể thao, baseball, con gái thì chơi trượt băng.
Chúng cằn nhằn Tiến không biết lái xe đưa tụi nó đi như
những người cha khác. Xem TV, Tiến chẳng hiểu gì cả, cứ
hỏi chúng nó trong lúc chúng mải theo dõi, mất công cắt
nghĩa, mất cả hứng thú, hoặc trong lúc chúng còn phải
học. Mặc
cảm này chồng chất lên mặc cảm kia. Cuộc
sống đã khó klhăn lại càng thêm đau khổ. Bà
cụ than trời trách đất gây chi cảnh xa cách quê hương chòm
xóm thế này. Bà thèm miếng trầu, thèm cục thuốc xỉa,
cả ngày mồm miệng lạt nhách. Bà thèm ngồi lê hàng xóm nói
đủ thứ chuyện, thèm đội nón đi chùa, thèm ăn mắm
ruốc, mắm Thái, mắm tôm chua. Nói chung bà thèm Việt Nam.
Ở đây rộng quá, mênh mông mịt mù quá, xe xích lô không có
để bà có thể đi chơi lúc nào bà thích, đến xe buýt cũng
cả nửa giờ mới có một chuyến. Mà chữ nghĩa không
biết làm sao đi chơi. Trời ơi là trời, thật như tù giam
lỏng. Muốn nói chuyện với cháu nội cũng khó lòng. Mình nói
mình hiểu lấy mình. Con lớn còn nhớ tiếng Việt chút đỉnh,
đỡ khổ cho bà rất nhiều, còn thằng nhỏ thì thành Mỹ
con thật rồi. Mỗi lần nó nói bà lại kêu con chị thông
dịch. Rồi con trai bà, ngày nào nhanh nhẹn, bảnh bao như
thế, nay thân tàn ma dại, dở điên dở khùng, đầu óc lú
lẫn và hẹp hòi. Say sưa như vậy làm sao giúp vợ giúp con.
Thật tội con Tuyết, nai lưng gánh vác một nhà, mà vẫn không
xong với chồng. Thật là tan nát tất cả chỉ vì thằng
Việt cộng ác ôn. Chẳng phải chỉ gia đình bà, cả nước
điêu linh. Một bên tù tội, một bên thẳng cánh đục khoét,
táng tận lương tâm. Trời đất đâu không nhìn xuống mà
xem, hỡi Trời! Không
khí trong nhà như có ngòi nổ. Cách
đây 7 tháng, Tiến lại gây gỗ với Tuyết, đánh Tuyết
loạn đả. Ra hãng cô khóc lu bù với Long. Trong lúc khổ
sở tột cùng, cô nói ao ước li dị với Tiến. Cô hết
chịu nổi rồi. Cô khổ quá rồiù. Long khuyến khích cô
dứt khoát, vì không thể nhìn cô sống khổ như thế này mãi.
Long muốn Tiến phải chấm dứt đánh Tuyết ngay từ bây
giờ và anh muốn đến nhà cô giảng cho Tiến hiểu. Tuyết
can ngăn, năn nỉ Long đừng dại dột, vì Tiến hăm dọa
dữ lắm. Nhưng Long không nghe. Anh phóng xe đến nhà Tuyết
khi Tuyết vừa ở tiệm pizza về tới. Lúc đó là hơn 11
giờ khuya. Tiến
vẫn còn thức bên cạnh chai rượu. Truyền hình vẫn mở,
chẳng ai dám tắt. Bà cụ và hai đứa nhỏ đã đi ngủ.
Tuyết cản Long lần nữa, ngay trước cửa nhà. Nhưng Long khăng
khăng đòi vào cho Tiến một bài học. Tuyết vào nhà trước.
Vừa thò tay tắt TV, Tiến nhảy ngay vào vồ lấy cô, vật
xuống. Hai tay xiết chặt cổ Tuyết, miệng Tiến rít lên: - Tao bóp cổ cho mày chết, thứ đàn bà mất nết. Mày dám dắt
tình nhân về nhà hả? Mày tưởng tao không biết gì hả?
Cho chúng mày chết, mày chết... Tuyết
bị bóp cổ, nằm dẫy dụa dưới đất, đau và ngộp thở
gần chết. Cô đạp tứ tung, hai tay cào cấu loạn xạ cùng
lúc cố gỡ tay Tiến ra. Nhưng hai bàn tay Tiến xương xẩu
như hai gọng kìm cứng ngắc cứ xiết mạnh. Long nhảy từ
cửa vào nhà. Túm lấy gáy Tiến giựt mạnh. Long đấm liên
hồi vào người Tiến. Ðau quá, Tiến phải buông Tuyết ra,
quay sang quần thảo với Long. Hai người ôm nhau mà thoi mà
đạp rồi lăn lộn như hai con thú dữ. Máu mũi máu mồm
chẩy bê bết trên mặt cả hai người. Tuyết vừa ôm cổ
vừa ho sặc sụa, vừa bò lê trốn vào gầm bàn ăn. Hai người
đàn ông vẫn vật lộn nhau. Những tiếng huỳnh huỵch đánh
thức ba bà cháu. Bà cụ kéo hai cháu vào lòng, đứng há
hốc miệng, kêu gọi không rõ tiếng. Cả nhà như mắc
loạn. Bỗng Tiến vuột được, chạy bay vào trong bếp rồi
chạy trở ra. Trong tay lăm lăm khẩu súng. Mọi người cùng
hét lên một lượt. Bà cụ mặt xanh như chàm, ngã xụm
xuống đất. Hai đứa cháu ôm chặt lấy nhau mà hét thất
thanh. -
Nội ơi Nội ơi ! Tuyết
trong gầm bàn nhào ra can Tiến. Nhưng không kịp. Mặt mũi máu
me đầm đìa, Tiến chĩa súng bắn nã về phía Long và
Tuyết. Hai xác người vật xuống đất. Máu chảy lênh láng.
Tiến quay súng chĩa vào màng tang mình bóp cò. Nhưng chỉ
nghe « tách » một tiếng khô khan. Súng hết đạn. Tiến nhũn
người ra, ngã vật xuống. ắp nhà máu me vung vãi, bàn ghế
ngã lỏng chỏng. Hai thây người quằn quại. Long và Tuyết
còn sống. Nhưng chắc chắn bị thương nặng. Bà cụ mừng
rỡ, lồm cồm bò ra gần con dâu, nâng đầu cô lên. Hai đứa
nhỏ líu ríu theo bà. Chúng phục xuống cạnh mẹ mà khóc
dấm dứt. Nhưng Long hình như vừa ngất đi. Máu từ người
anh chẩy ra quá nhiều. Anh nằm bất động. ó đến 10 phút
sau cảnh sát mới tới làm biên bản. Tiến bị còng tay đưa
đi cùng với tiếng còi hụ xe cứu thương đưa Tuyết và
Long vào bệnh viện. Sau khi hai bên luật sư lược lại sự việc xẩy ra cách nay 7 tháng. Bên bị đưa ra những lý do cãi tội lần chót. Xin thông cảm hoàn cảnh của Tiến. Ở Việt Nam phải đi tù cải tạo, khổ sở trăm bề, bị huỷ hoại thân thể và nhân cách, sang đây thất nghiệp triền miên. Bên nguyên nhấn mạnh điểm Tiến có thói quen vũ phu, hung hãn ngay từ ở Việt Nam, sanh đây ăn bơ làm biếng, không chịu hội nhập v.v...Bồi thẩm đoàn rút lui nghị án. Mười lăm phút trôi qua. Tiến hồi hộp đợi. Anh lại liếc sang Tuyết lần nữa. Tuyết cũng đang nhìn anh. Aùnh mắt hai người gặp nhau. Chỉ thấy tràn đầy tan vỡ.ồi thẩm đoàn trở ra, lục đục trở về chỗ ngồi.òa vỗ án xin ý kiến.ột ông trong bọn dứng lên đưa một tấm giấy gấp lại cho người thư ký. Người này tiếp nhận rồi trao cho ông tòa. Ông tòa liếc đọc xong lại trao trả cho bồi thẩm đoàn. Có tiếng hô bị can đứng lên. Bà luật sư kéo áo ra dấu cho Tiến đứng dậy. Tiến lảo đảo đứng lên.ặc dù say rượu, Tiến vẫn là thủ phạm cố sát vợ và bạn vợ. Tòa tuyên án 5 năm tù ở đồng thời phải bồi thường cho Long và Tuyết 100 000 đô la. Cả Tiến cả Tuyết đều choáng váng. Hai người cùng không bao giờ nghĩ rằng cuộc tình và cuộc đời của họ chấm dứt như vậy. Có tiếng khóc to và tiếng lao xao. Hai người cảnh sát còng tay Tiến như cũ và đẩy anh bước đi.ến nghiêng ngả đi giữa đám người nhốn nháo. Anh nhìn mẹ, nhìn em, nhìn con. Nước mắt chảy ròng ròng. Bà cụ khóc to thêm. Tân nhâng nháo là thế, mà bây giờ cũng mang vẻ thê lương. Chú ta không ngờ trong lúc hăng máu du côn, chú đã đi mua súng mang về khoe anh. Chẳng ngờ hại anh.ết ôm hai con vào lòng, ủ rũ nhìn chồng. Tâm hồn tan nát. VÂN HẢI
|